Hư Vô

BỂ DÂU


Đêm chở sông qua bờ nguyệt tận
Đón em về đài các ngửa nghiêng
Cởi hết áo trần gian tơ lụa
Nguyên hình cải táng mối nhân duyên. 


Cõi hồng nhan kề hiên lá rụng
Đất,Trời giao phối xuống tai ương
Ta đến rồi khúc đời mạt vận
Trở mình đau đã thấu tới xương.
 
Đêm nằm chung tận cùng ghềnh thác
Nín hơi nhập cuộc bến bể dâu
Thắp ngọn vườn em dòng bạch lạp
Chảy vào hoang phế, khóc đời sau… 


   Hư Vô                         

Được bạn: vdn 10.4.08 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "BỂ DÂU"